
ĐỘC HÀNH
Con tàu đêm nay anh đi
mang nỗi buồn đơn độc
của sân ga anh xuống một mình
Đêm nay anh không ngủ
anh sẽ ngồi trông sao
anh sẽ đếm bao nhiêu sao tỏ sao mờ
để tiếc bao nhiêu lần chúng mình ghen yêu giận nhớ
Ngày mai về đến quê hương
anh một mình nơi bến vắng
có gió năm xưa và nắng vàng thưở nọ
nhớ màu mắt em anh nước trùng dương
Anh ra đi
hành lý trong tim
là nụ cười hai mươi lăm năm về trước
lộ phí đường dài
không quá mấy bài thơ
Chúng ta
là hai con đường song song
trông thấy nhau nhưng trọn đời chẳng gặp
nên anh vẫn một mình
trên những con tàu xuôi ngược buồn tênh
Trang Châu
*****
CHUÔNG KHÔNG GỌI HỒN
Hồi thiêng rớt xuống hồn thiêng
Nghe trong trú sở vùng. miền thất thu
Mượn em cây đèn mù u
Soi tìm phương thảo trăng lu miệt nào
***
ĐẦU GÀNH
Ngủ quên trong ánh tàn sầu
Ngoài kia nắng mới mà câu thơ chìm
Lúc tự trầm với hồn lim
Nâu sên gỗ phách đường chim gõ tình
Muội về thắp đuốc hư linh
Chiếc tàn ẩn mật nơi hình bóng đau
Mùi hương vịn chút vai cầu
Thả đi trường thủy nông sâu bập bềnh
Thức vào cội gió mông mênh
Đời mê mệt với thác ghềnh náu nương
Hoàng Xuân Sơn
21 Aug 25