Tin Sách : Phát hành bản dịch tiếng Pháp 2 tác phẩm của tác giả Đặng Mai Lan

Tác giả: Đặng Mai Lan

Biển Khơi – Normandie trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc hai tác phẩm bằng Pháp ngữ vừa được phát hành:

– La Tache (Vết Loang) / tập truyện gồm 12 truyện ngắn.

– Une Semaine Une Vie / truyện dài (được dịch từ cuốn tiểu thuyết thứ nhì “Một Tuần Một Đời” của Đặng Mai Lan, xuất bản năm 2023.

Hai tác phẩm đều do dịch giả Trúc Tiên chuyển ngữ.

Sơ lược tiểu sử của dịch giả:

* Trúc Tiên, sinh tại Mỹ Tho. Qua Pháp định cư từ năm 1984.

– Tiến sĩ ngành Khoa học Nhân văn tại Đại học Sorbonne, đồng thời là thuyết trình viên tại Bảo tàng Louvre.

– Từng viết bài cho nhiều tạp chí Pháp.

– Là tác giả của các vở nhạc kịch song ngữ Pháp – Việt, chuyển thể từ những tác phẩm kinh điển: Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu, Truyện Kiều của Nguyễn Du, Đoạn Tuyệt của Tự Lực Văn Đoàn, Tắt Lửa Lòng của Nguyễn Công Hoan.

– Là diễn viên đàn Ca tài Tử của nhóm Cội Nguồn – Paris.

Dưới đây là préface (tựa) truyện dài “Une Semain Une Vie”

Có những cuốn sách mở ra như một khung cửa nhìn về quá vãng, và cũng có những cuốn đến với ta nhẹ như hơi thở, như một lời tự tình vọng lên từ miền sâu thẳm của tâm hồn. Một tuần, một đời thuộc về cả hai thế giới ấy.

Đó là câu chuyện thuộc về vận mệnh đời người của một quê hương từng trải qua chiến tranh, ly tán, có bóng tối nặng nề những đêm giới nghiêm – và câu chuyện của một cô gái tên Diệp.

Ngay từ những trang đầu, người đọc đã bị cuốn vào một bầu không khí phiêu dạt: Sài Gòn, những quán cà phê im vắng buổi trưa, những con đường cháy nắng, những mái nhà đã mất dạng, những cái tên bị xóa sạch. Người kể chuyện bước đi, vấp ngã, chạm mặt thời gian như chạm phải một bức tường vô hình. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi khúc quanh của con phố đều gợi lại một ký ức, đánh thức một bóng hình xưa cũ, ngay cả những cử chỉ nhỏ nhoi, bình dị. Nơi đây, chiến tranh không hiển hiện như một chiến địa xa xôi, mà như một cái bóng bất biến ẩn náu trong từng nếp gấp ký ức.

Điều đáng nhớ trong văn Đặng Mai Lan là cách chị dẫn người đọc bước vào câu chuyện như thể họ đang đi cạnh chị trên từng trang viết. Những khoảng lặng, những đoạn bỏ lửng, những mảnh vụn treo lơ lửng… đều là những mời gọi người đọc nối tiếp mơ màng, và thả mình trôi xa theo câu chuyện bằng chính những nghĩ suy của mình. Đọc cuốn sách này là tự mình bước vào mê lộ ký ức, lạc lối, trước khi tìm thấy trong sâu thẳm thầm kín – thực cảnh một quãng đời.

Nhưng Một tuần, một đời đồng thời cũng là một khúc ca tình yêu. Tình yêu một thành phố đã mất, một người đàn ông tên Minh, một tuổi trẻ dở dang, một quê hương mang nhiều thương tích. Đó là khúc ca thắm đượm nỗi buồn, âm ỉ ngân vang như một bản nhạc cũ tìm thấy trong ngăn kéo ký ức. Mỗi đoạn văn là một nốt nhạc; tạo nên một bản hòa âm. Giai điệu vui-buồn nằm trọn trong những đường rạn vỡ, trong những nghịch lý được giữ lại một cách đầy chủ ý.

Khép lại cuốn sách, người đọc không chỉ cầm trong tay câu chuyện của Diệp; họ còn soi thấy trong đó những ký ức, những khoảng trống và những nuối tiếc của chính mình. Bởi lẽ, như cuốn sách này nhắc nhở, có những đời người có thể được gói trọn trong một tuần lễ – một tuần mà mọi cảnh huống then chốt đều tìm được những giải đáp thỏa đáng. Một tuần để hiểu rằng chỉ có tình yêu và ký ức mới đủ sức vượt lên trên bao tàn phai mất mát của thời gian.

***

Il y a des livres qui s’ouvrent comme une fenêtre sur le passé, et d’autres qui s’avancent comme une confidence chuchotée au creux de l’âme. Une semaine, une vie appartient à ces deux mondes à la fois. C’est un récit où l’histoire collective – celle d’un pays traversé par la guerre, la séparation, la peur sourde des nuits de couvre-feu – s’entrelace avec l’histoire intime, fragile et ardente, d’une jeune femme nommée Diệp.

Dès les premières pages, le lecteur est happé par une atmosphère d’errance : Sài Gòn, ses cafés silen­cieux à midi, ses rues écrasées de soleil, ses maisons disparues, ses noms effacés. La narratrice cherche, trébuche, se heurte au temps comme à une paroi invisible. Chaque rencontre, chaque détour de rue devient une occasion d’exhumer un souvenir, de réanimer un fantôme du passé. La guerre n’y apparaît pas comme un champ de bataille lointain, mais comme une ombre persistante, tapie dans les plis de la mémoire et les gestes ordinaires.

Ce qui frappe, dans l’écriture de Đặng Mai Lan, c’est la manière dont elle fait du lecteur un complice. Les silences, les ellipses, les fragments suspendus sont autant d’invitations à prolonger, à rêver, à poursuivre l’histoire dans son propre imaginaire. Lire ce livre, c’est accepter de marcher soi-même dans un labyrinthe de souvenirs, de s’égarer pour mieux retrouver une vérité intime.

Mais Une semaine, une vie est aussi un chant d’amour: l’amour d’une ville perdue, d’un homme nommé Minh, d’une jeunesse interrompue, d’un pays blessé. C’est un chant discret, traversé de mélancolie, mais qui continue de vibrer, comme une musique ancienne retrouvée au fond d’un tiroir. Chaque frag­ment du roman est une note; ensemble, ils composent une partition dont la beauté naît précisément des brisures, des dissonances assumées.

À la fin de cette lecture, le lecteur ne tient pas seulement entre ses mains l’histoire de Diệp: il y découvre aussi un miroir où se reflètent ses propres manques, ses propres absences, ses propres regrets. Car toute vie, nous rappelle ce livre, peut parfois se condenser dans une semaine – une semaine où se joue l’essentiel, une semaine où l’on comprend que l’amour et le souvenir sont les seuls à défier la disparition.

(Bài tựa – song ngữ của dịch giả Trúc Tiên)

*Bạn đọc yêu ngôn ngữ Pháp có thể tìm mua sách trên thư viện Lulu.com

Có thể bạn cũng quan tâm