
Sau khi Thầy viên tịch, nắm tro nhục thân cuối cùng đã tan vào lòng đại dương, cuối năm 2023 các đệ tử về am Thị ngạn thu xếp quét dọn, thiết lập bàn thờ nơi chốn Tổ, nơi đã bỏ hoang hơn hai năm khi chúng tôi đưa Thầy rời am về Sài-gòn chữa bệnh.
Gần đây khi lau chùi các tủ sách, chúng tôi tình cờ thấy một cuốn sổ tay cũ in năm “Nhâm Thìn 2012” nằm lẫn sách trên kệ; loại sổ tay các công ty in biếu khách hàng năm.
Đầu sổ là ghi chép của Thầy bằng tiếng Anh, 4-5 trang, các ý tưởng về brain – embryology, y học thần kinh, não bộ. Đến khoảng giữa cuốn sổ lại ghi một số ý tưởng khác, 4 trang, cũng tiếng Anh. Chỉ có thế. Tưởng đây chỉ là cuốn sổ Thầy note lại các ý tưởng khi đọc sách. Nhưng ở cuối sổ, chúng tôi bất ngờ thấy thủ bút của Thầy chép các bài thơ chưa từng được biết trước đây, và một bài chép tay trên giấy tập học sinh, ép trong một tập sách nhỏ. Các bài thơ Thầy giữ riêng, hay bỏ quên trên kệ sách. Không biết Thầy làm khi nào vì các bài thơ không ghi ngày tháng, một số bài còn không có tựa, như đa số thơ Thầy đã làm. Nhưng nhìn cuốn sổ tay in năm 2012, có thể đoán định những ghi chép trong này ắt phải từ năm 2012 trở về sau, đặc biệt bài duy nhất chép tay trên trang giấy tập học sinh, cách dụng chữ khá lạ kỳ, ý tưởng càng kỳ lạ hơn, như một tâm sự mênh mang, chúng tôi ước đoán được làm khoảng đầu những năm 2000.
Ngoài ra còn 3 trang A4 gấp lại để cạnh bên, in 7 bài thơ mà vì không có thủ bút, hơn nữa văn phong và ý tưởng không phù hợp với Thầy, chúng tôi chưa thể khẳng định tác giả, để cẩn thận, xin lưu giữ như một tồn nghi.
Nay Thầy đã thênh thang ngôn ngữ đạo đoạn; may còn một chút lưu hương cổ tích, không dám giữ riêng, chúng tôi xin trích vài bài chép tay của Thầy, trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả thân hữu.
Hạnh lâm Thị ngạn viên
Mỗi ngày một điệp khúc
Sonate dài một chương
Tóc em cài hoa cúc
Ta một đời lang thang.
Mặt trời sẽ tắt thôi
Ta chợt tưởng bồi hồi
Bởi em vẫn tất bật
Không thấy giọt sương rơi.
Vì yêu người
Ta đi mãi bơ vơ
Trên đỉnh đèo cao
Rừng khuya đen thẳm
Giữa cụm lau đẫm sương
Ta thu mình sưởi ấm
Bằng trái tim vĩnh cửu.
Yêu Em một phút hững hờ
Ta đi suốt cả bến bờ tịch liêu
Ôi một đêm,
Người đi đâu không biết
Để tôi ngồi tĩnh tọa suốt đêm
Cây ngủ,
Đá ngủ,
Người cũng ngủ,
Cả non tòng đang ngủ.
Một mình tôi lửng gót,
Sống sao tày?
*Nguồn: HƯƠNG TÍCH – PHẬT HỌC LUẬN TẬP – 12, tháng 10/2025


