
NGƯỜI LỮ KHÁCH CUỐI CÙNG
Ta bước đi không nón không giày
Chỉ thấy trên tay cầm cây đèn đỏ*
Hai tuyến đường sắt không hề liếc nhau
Ga nhỏ ngồi bệt xuống thềm
Không còn ai trong khoảng vắng lặng
Ngóng con tàu về mai sau
Kỷ vật nơi bàn chân bụi
Gai chông ngàn ngàn chia cắt
Gã giang hồ một thời tung tẩy
Lục túi một đồng tiền xu
Ném về phía vô sản
Cho đến khi con tàu quay trở lại
Hậu kỳ
Và nước mắt
25.9.25
*ý, Trần Dần
***
THAO THIẾT
Nhả chữ
Trúng một trường thanh
Chợt nghe vọng dội
Chuông mành hư không
Chút lấp liếm của sương hồng
Chút nhè nhẹ. tan
Mông lung vời vời
Thế gian
Một chỗ ta ngồi
Khi thinh lặng
Thơ viết ngôi nắng tàn
Giọt đàn
Thấm muôn giọt đàn
Thành con sóng vỡ cưu mang lời tình
Nhả chữ
Rụng rời vô minh
Trong đêm khuya rủ dạ quỳnh thiết thao
26.9.25
***
TRỌNG TÂM
Dưới nghìn cân ta đung đưa
Một sợi chỉ mảnh mới vừa thoát thai
Thưa em nguyên vẹn hình hài*
Lời xin như tiếng bi ai thập thành
Ta sinh thái giữa chuông mành
Mà em đâu biết trường thành lung lay
Con đường tị nạn như bay
Về đâu khép nép xa bầy cánh chim
Khi lớn dậy với im lìm
Là khi thọ tử hồn lim gỗ đàn
Thanh âm nào ghìm tiếng vang
Cuối một khúc hát quy hàng
mỵ nương
Rồi biển cả với thùy dương
Rồi con đường lạ phố phường ai qua
Một hôm nằm mộng thấy nhà
Một hôm. sực tỉnh
Ồ
Ta. với người
21.9.25
* xin cho tôi, trịnh công sơn
***
SÁT THỦ
Cuồng phong chi vội rơm rạ chết
Vàng thổi tung lên vạn cánh buồn
Ví như tình yêu là cơn lốc
Xoáy hết cho người triệu sát thương
Nấp ta vào trung tâm mắt bão
Chứng kiến đường đi của lực càn
Quét rạt cơn đau từng thế giới
Ba ngàn xúc xiểm một tình tang
Gió sẽ qua đi người ở lại
Hân hoan là tận tuyệt khôn cùng
Sẽ bơi mãi trong hồ rên xiết
Giọt nước mù xanh đáy thủy cung
15.9.25
***

KỶ NGUYÊN
Lâu nay ngỡ thành nhân
hóa vẫn là thú tính
cái chủ nghĩa thánh thần
kỷ nguyên người hưng phấn*
Cố lên. cố đội lên
đá tảng và sọt rác
ai quẳng được búa liềm
hung hăng phường tạo tác
Kỷ nguyên người như mơ
đứng vào hàng mần thơ
cái đuôi xơ xác của
lung linh một bệ thờ
l ã o n h i ê u
@hxs25.9.25
* chữ nguyễn quang thiều
***
N H Ì N
Trong kẽ răng anh nhìn thấy tay
Ồ. một que tăm xiên thật gầy
Anh nhìn anh ốm nhom lẻ củi
Trời điệu đà mây vẫn cứ bay
Người ta gọi phù vân mây nổi
Và trầm kha cơn bệnh đang chìm
Lá vẫn nghe nhau mùa phục hoạt
Rừng đang nín thở rừng rất im
Cũng thật hay nhìn nhau không nói
Đồng tử sánh đôi lệch chân trời
Không có gì lạ mầu long nhãn
Chín ngậm ngùi biển ở ngoài khơi
Anh thấy chao nghiêng một vỏ thuyền
Thấy em sắc mặt rất là riêng
Là thế giềng mối đầu xa lạ
Giữa vô cùng của một trang nghiêm
Hoàng Xuân Sơn
19.10. 2025