
Trần Mộng Tú nhặt thơ.
Ngoài hiên vắng gió đưa vàng rụng đến
Ngọn tường vi xuống mãi chiếc liềm cong
Vũ Hoàng Chương
(Trích bài “Hờn dỗi”)
Từ vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Trăng thu bạch
Khói thu xây thành
Lá thu rơi rụng đầu ghềnh
Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly
Tản Ðà
(trích bài “Cảm thu, tiễn thu”)
Trăng như sương trên ruộng lúa xanh
Gió như chim xao động trong cành
…Em là một ngôi sao mới băng
Xuống đây đi với anh đêm trăng
Xuân Diệu
(Trích bài “Đêm trăng đường Láng”)
Ðêm nay ngồi khóc trong trăng lạnh
Trăng đắm chìm đi gió thở dài
Tôi nhớ đến người- Ôi ! Diệu vợi
Ở lầu hoa ấy trong rừng mai.
Nguyễn Bính
(Trích bài “Diệu vợi”)
Vầng trăng vừa ngả bóng chung đôi
Em đã xa như dĩ vãng rồi
Tình cũng quan san từ đáy mắt
Một hàng mi lặng mấy trùng khơi.
Ðinh Hùng
(Trích bài “Bao giờ em lấy chồng”)
Tại sao em cứ mười ba
Mà không mười bốn hay là mười lăm?
Như trăng kia chẳng chịu rằm
Ðể cho bụi trúc đứng dầm sương khuya
Nguyễn Nhật Ánh
(Bài “Tại sao em cứ mười ba…”)
Ði dưới trăng mà hiểu Huế thêm
Bài thơ năm trước quá chừng quen
Anh về thôn Vỹ quây hương lại
Cho sáng trăng hoài gương mặt em
Xuân Hoàng (Tặng HMT)
(Trích bài “Đây trăng Vĩ Dạ”)
Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không
Ta đi còn gửi đôi giòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù?
Bùi Giáng
(Trích bài “Mai sau em về”)
Trăng kim nhũ tràn vào cửa sổ
trải lên giường một tấm chăn vàng
cởi áo ra đắp trăng đi ngủ
không dám cựa mình, chỉ sợ
trăng tan.
Trần Mộng Tú
(Thơ Tuyển Bốn Mươi Năm, trang 40)
Vài tiếng dế, nguyệt soi trước ốc,
Một hàng tiêu, gió thốc ngoài hiên,
Lá màn lay, ngọn gió xuyên,
Bóng hoa theo bóng nguyệt lên trước rèm.
Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm,
Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông,
Nguyệt hoa, hoa nguyệt trùng trùng
Trước hoa, dưới nguyệt trong lòng xiết đau!”
Ðặng Trần Côn
(Trích “Chinh phụ ngâm”)
Trăng nằm sóng soải trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi…
Hoa lá ngây tình không muốn động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi!
Hàn Mặc Tử
(Trích bài “Bẽn lẽn”)
Trăng ở phương em tròn như chiếc bánh
em bẻ một miếng đem tặng cho tình
tình được miếng trăng bỏ đi biền biệt
nên giữa đêm rằm trăng khuyết phương em.
Trần Mộng Tú
(“Trăng khuyết”)