Thị trấn Ma
Dừng chân ngó trời mây chếnh choáng
Thị trấn ma lễnh loãng bụi hồng
Bần thần quán lạnh lầu không
Hồn ai phơ phất bềnh bồng cỏ cây
Từng một thuở nơi này dậy sóng
Vạn người mơ đãi mộng tìm vàng
Hai trăm năm mộng đã tàn
Người nay hoá bướm cam phần rủi may
Lay vách đá bàn tay rướm máu
Gót chân hồng cày nhão đường non
Ngổn ngang phế tích hãy còn
Mồ hôi rớt đá cũng mòn phải chăng
Gió vi vút băng băng đồi rộng
Hoang địa buồn lưu bóng ai đâu
Đến ma cũng chẳng quay đầu
Hết vàng trở lại chuốc sầu mà chi
Nhà tróc nóc rậm rì cây cỏ
Giáo đường xưa bỏ ngỏ chờ trăng
Im lìm gỗ nín tường câm
Cõi âm vọng tiếng rì rầm kinh đêm
Xe lăn bánh buồn tênh thị trấn
Cảnh tang thương vương vấn nao lòng
Năm trăm hầm mỏ lòng vòng
Một cơn thế sự thổi không còn gì
Qua phố ngắm người đi như nước
Áo khăn bay lướt thướt muôn màu
Hai trăm năm nữa ra sao
Biến thiên dâu bể biết đâu trả lời…
Phương Nghi
Ghost Town 2025

***
Những cơn bão
bão năm ấy ta bỏ quê đi miết
và năm nay trời đất lại cuồng phong
khi những con thuyền không còn bến đậu
thì tang thương bồi lở cũng mặc lòng
khi cuộc đời đo bằng gang bằng tấc
mà mồ hôi nước mắt đã bao nhiêu
một mai khi nằm yên trong đất
còn gì không sau bao lớp thủy triều
Huỳnh Minh Lệ
***
Bỏ rơi
những người da đỏ bị bỏ rơi
trong những cánh rừng rậm
ở idaho
những người da trắng bị bỏ rơi
trong những cao nguyên núi đá
lạnh lẽo montana
những ông già amish đội mũ rộng vành
với bộ râu rậm trên những chiếc xe ngựa
treo hai chiếc đèn bão trên highway
họ bị bỏ rơi
tất cả tất cả …
Huỳnh Minh Lệ
16.11.2025
***
Sông quê
Ngàn Sâu dòng sông tuổi thơ tôi
Câu hát bên nôi lời ru của mẹ
Không ồn ào tháng ngày lặng lẽ
Chở nặng phù sa xanh mát ruộng đồng
Hai bên bờ những vườn cây trái mênh mông
Mênh mông.
Nơi ấy
mẹ tôi chải dài suối tóc
Hương bưởi bay xa quyện lấy quê nhà
Cha tôi
con tép con cua ngọt nồi canh
Dưỡng chất cho con nhanh bò nhanh chạy
Những năm tháng bom cày đạn xé
Đỏ một khúc sông máu của con mình
Ngàn Sâu nặng nghĩa ân tình
Chở tuổi thơ đi mãi… đi mãi
Ngày về ôm dòng mát quê hương
Con sông quê nhà con sông yêu thương
Con sông quê nhà
nơi ấy có đôi mắt người thương.
Lê Thi
SN-Thu 25