
Vạt nắng tháng mười một
cánh cửa mở ra
những không gian lạ kỳ
chứa bao nhiêu ẩn dụ
tôi tìm tôi trên phiến đá
trơn và ẩm
chân suýt ngã
mùa thu lá đỏ
rụng đầy phân vân
tháng mười một mềm như vạt nắng
xôn xao con đường kỷ niệm
thơ vụn hoang sơ
hợp âm buồn trấn an câu chữ 
tôi về trong tôi 
bầu trời chuyển sắc
quyển sách trên tay thầm thì
bạc tóc con đường đại học
nỗi buồn rải trên cây cỏ
cơn mưa Âu Châu thấm áo thư sinh
tôi thấy mình tầm thường
viết và nói trong hoang phí
nhìn trời cao mây xám
cây phong đỏ rực
sáng hôm nay bên ly cà phê đắng
nghe lòng bao dung hơn…
Thy An
thu tháng 11
***
Hồng chung
những trùng phức
những trùng lai
những luân hồi
đã dang tay gọi mời
những vuông tròn
gởi gắm lời
đẩy cô độc
suốt đỉnh trời cô liêu
những đường trần
trơn rong rêu
bước chân hội thoại
liêu xiêu đêm nồng
những âm động
lặng môi cong
ngoài sông lá đổ
khua
dòng nước dâng
pháp giới nào
chuông còn ngân
hồng chung đổ nhịp
sử
lần khân đi
Nguyễn Hoàn Nguyên

***
Bụi
hốt nhiên
sánh bước cùng em
nhiễu nhương sỏi đá
hôn mềm tai ương
những kỷ nguyên
xuyên dặm trường
còn vương tiếng khóc
trên đường xuôi nam
chỉ là bụi
trong âm thầm
trong u mê gió
vọng âm tháng ngày
giọt nước mắt
hóa thành mây
tay búp sen
tay bùn lầy
hư hao
rồi mất hút
trong chiêm bao
rồi phô hương sắc
cành đào hồng lam
cưỡi trên gió
qua ngàn năm
mầm linh ẩn hiện
thăng trầm
vết thơ
Nguyễn Hoàn Nguyên
Tháng 10-2025