
ngắn
đời sống thì dàààààiiiii
thật dài
tôi lại ngắn
mỗi ngày mỗi ngắn
ngắn
ngắn
một hôm
tôi nhớ tôi
tôi đi tìm
tìm hoải
tìm hoài
chẳng thấy
ai
***
lại huế
(gửi Hoàng Xuân Sơn)
bỏ đi
tui nhớ
tui thương
tui quay
tui quắt
tui buồn
tui chán
tui tiếc
tui tức
tui trách
tui thề…
…quay về
tui chạy xuôi
tui chạy nguợc
tui vô trong nội
tui ra ngoài thành
tui thăm lăng
tui viếng phố
tui lên núi
tui xuống làng
tui đi quanh
đi quẩn
đi quật
đi quành
tui gào khản cổ:
huế ơi, rứa chừ mi ở mô?
***
khuya
em
rất nồng
da
thì mọng
tay
rất ngoan
tóc
thì lộng
môi
rất căng
mắt
thì lặng
đêm
rất hăng
anh
thì vụng
***
mừng tuổi
(gửi một em gái – em nào cũng được)
tôi gửi biếu em thêm một tuổi
một tuổi tươi ngoan một tuổi hồng
một tuổi chao qua, đời nhẹ hẫng
chạm vào. mềm. thơm. giọt tuyết tan
tôi gửi biếu em mỗi tí tôi
đôi chút buồn lạ trứt niềm vui
vài câu hờn xa sang nỗi đợi
như một đầu năm lưa thưa lời
tôi gửi biếu em sợi lẻ loi
mảnh, thon, gầy, nhẹ, ngắn, chơi vơi
em có thể giấu vào lồng ngực
hay một chỗ nào… không có ai.
em nhé, mùa xuân còn trứng nước
chờ. lâu, tôi xé miếng thời gian
đắp lên từng mảng, ngời, thăm thẳm
chợt thấy mình xanh biếc hoàng hôn.
cái thuở cùng em gầy cuộc nhớ
bên này tôi lừa đảo bên kia
trái cấm, tôi chia từng phiến mỏng
cắn. thôi. lại nếm. rất vụng về
mồng một, tôi ra ngoài quãng trống
vẫy chào từng chuyến hẹn qua nhanh
tiếc nhau, ừ, tiếc nhau, đời mỏi
nhìn lên chấp chới một thinh không.
em hãy hồn nhiên cầm tuổi mới
tôi thì, tôi cứ cũ, vậy thôi
đất trời vây hãm niềm tơ tưởng
rất bực, tôi bèn lặng lẽ tôi.
***
chưa đề
buổi sáng
như một tách trà
tôi nhắp
buổi chiều
như một bình rượu
tôi tu
nửa khuya trăng soi
tôi tắt
***
về…
trở về, tôi, chốn cũ
quê hương, ơi, quê hương
trăng bạc lòng không tỏ
tôi bạc lòng, nín thinh
phố phường ngông nghênh mới
chạnh bước lối mòn xưa
cây khế già lẩm cẩm
rụng mấy chiếc vu vơ
nửa đêm choàng thức giấc
đứng ngó ra vườn trăng
ai níu tàu lá chuối
thoáng động bóng ma quen
tới viếng thăm thằng đính
móm mém vết đời đau
tạt ngang nhà nguyệt hạ
nắng úa đẫm hàng cau
bụi tre vườn thằng lợi
mọc một cửa hàng ăn
góc lều xưa, thằng thụ
khẳng khiu lão bạn nằm
dăm đứa ngồi cụng chén
ấm lạnh cuộc hơn thua
mềm môi nhìn ngoái lại
bên song tiếng gió lùa
quê hương là vết cắn
bầm tím lớp da đời
quê hương là dấu hỏi
ném vào mỗi cuộc chơi
quê hương là ẩn ngữ
đánh đố nỗi hoài mong
về! đất trời xao xác
lạ lẫm như chưa từng
chiều lên nghe gió chướng
thổi buốt trái tim câm
nội thành tôi, ai gọi
hơi hụt giữa trời không
trở về, tôi, đứng sững
một vết mòn phân vân…
Trần Doãn Nho
*Chiều 29 tháng 4 trên đường Công Lý. Thơ Trần Doãn Nho